Nguyễn Ngọc Huyền Ngân – Cựu sinh viên khóa II, ngành Ngôn ngữ Anh: “Cảm ơn nhé, SIU ơi!”

Đã mấy tháng trôi qua, kể từ ngày báo cáo khóa luận tốt nghiệp, kết thúc quãng đời sinh viên, cái cảm xúc vỡ òa xen lẫn niềm vui và sự nuối tiếc vẫn bám riết lấy tâm trí tôi. Bốn năm gắn bó với mái Trường Đại học Tư thục Quốc tế Sài Gòn (SIU) với biết bao kỷ niệm vui buồn, nhưng đọng lại trong trái tim tôi vẫn là những cảm xúc ấm áp của những năm tháng cùng sống, cùng học tập và trưởng thành dưới mái trường thân yêu này. Khoảng thời gian vui vẻ và ấm áp tại trường đủ để in dấu vào lòng người những bài học sâu sắc và đáng quý về cuộc sống.

Cổng trường SIU mở ra rồi khép lại, đón và đưa từng thế hệ sinh viên nhập học rồi ra trường, mang theo những thành quả của ước mơ mà bốn năm về trước họ đã ấp ủ. Và tôi – một cựu sinh viên của Trường Đại học Quốc Tế Sài Gòn, cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Phải rời xa mái trường mà tôi đã gắn bó, trong tôi lắng đọng những suy tư của một người thanh niên trẻ, đó là những lo lắng của một sinh viên khi rời ghế giảng đường để bước vào đời với những thử thách mới đầy cam go nhưng cũng không kém phần thú vị.

Trong cái cái nắng rực rỡ của tiết trời Sài Gòn chuẩn bị đón xuân về, những kỷ niệm dưới mái trường SIU sống lại trong tôi. Tôi còn nhớ, ngày đầu tiên bước chân vào cổng trường SIU, lòng tôi đan xen nhiều trạng thái cảm xúc, vừa hân hoan, vui sướng khi trở thành một tân sinh viên, vừa lo lắng sợ sệt không biết cuộc sống và việc học tập sắp tới sẽ như thế nào. Nhưng rồi, tất cả cảm xúc ấy cũng trôi qua nhường chỗ cho những tiếng cười rộn rã, khi mà tôi được giao lưu và gặp gỡ các sinh viên khác trong trường thông qua các giờ học Quân sự, Thể dục và Tiếng Anh…

Đặc biệt, tôi rất yêu quý những thầy cô đã tận tình dạy dỗ, giúp đỡ và hướng dẫn tôi trong suốt những năm học tập tại SIU. Tôi rất nhớ những giờ học với cô Yến, thầy Huy, thầy Hoàng, thầy Giáo. Tôi nhớ cô Thảo, người truyền cảm hứng cho tôi với môn học xa lạ – tiếng Hoa, và yêu lắm những giờ học thật bổ ích với thầy Brian, giờ học đầy ắp tiếng cười của cô Kim Chung. Sẽ thật thiếu sót nếu không nhắc tới những con người thầm lặng quan tâm tôi là chú bảo vệ nhiệt tình hay cô lao công thân thiện. Tôi nhớ bạn bè tôi, nhớ lớp chuyên ngành Anh văn ấm cúng như một gia đình nhỏ. Đôi khi có những khó khăn, vấp ngã trong học tập lẫn cuộc sống, tôi vẫn chưa bao giờ lùi bước, đơn giản vì tôi biết bên cạnh tôi còn có rất nhiều bạn bè, thầy cô yêu thương và quan tâm tôi hết mực.

SIU chính là nơi đã nâng bước và mở cánh cửa tri thức cho tôi bước vào đời. Giờ đây, tôi sẽ tự tin bước đi trên con đường mà mình đã chọn. Là một giáo viên tiếng Anh trẻ và đầy nhiệt huyết tại Trường THPT Thủ Đức, tôi vẫn đang cố gắng hết mình để thể hiện và phát huy khả năng chuyên môn của mình. Tôi luôn tự tin với những gì mình được trang bị ở SIU, những bài giảng, những lời khuyên của thầy cô vẫn in đậm trong tôi. Tôi vẫn luôn tự hào mình là sinh viên của SIU và mãi mãi như thế! Tôi mong muốn thế hệ đàn em sau này cũng sẽ mạnh mẽ, vững vàng trên con đường học tập ở SIU và các em hãy quý trọng từng giây phút khi các em còn ngồi ở giảng đường đại học, vì đây chính là bước đệm quan trọng giúp chúng ta bước vào đời thành công.

Giờ đây, nhìn lại chặng đường bốn năm học tập đã qua, tôi chỉ muốn nói rằng “Cảm ơn nhé, SIU ơi!”

(Nguồn: Nguyễn Ngọc Huyền Ngân – Cựu sinh viên Đại học khóa 2, ngành Ngôn ngữ Anh)


Huyền Ngân – cựu sinh viên khóa II, ngành Ngôn ngữ Anh


Huyền Ngân (bên phải) học tập tại SIU


Huyền Ngân công tác tại Trường THPT Thủ Đức, Thành phố HCM

Chia sẻ bài viết trên các trang mạng xã hội của bạn